Thay vì đuổi theo một lịch trình cố định có đôi phần gấp gáp như những chuyến đi trước, lần này hai đứa mình giành tận 7 ngày để thong dong khám phá miền bắc Thái. Nơi hai tụi mình chọn dừng chân là Chiang Mai và Pai. Trước khi đi mình còn sợ không biết làm gì cho hết 7 ngày ở đây. Ấy thế mà chuyến đi này đã thay đổi tư duy và cách đi của mình. Đi chậm để được sống chậm. Hai tụi mình cứ thư thả dạo chỗ này qua chỗ kia, mệt thì lại về hostel nằm nghỉ, thích thì đi cả những nơi không dự tính trước. Tụi mình cân nhắc xem chỗ nào phù hợp rồi đi chứ không chạy đuổi lịch trình để check in cho nhiều điểm. Thế rồi mình chợt nhận ra đây mới là cách tuyệt nhất để hòa mình vào thiên nhiên, văn hóa và con người bản địa.
Hai đứa mình tới Chiang Mai cũng tầm 10 giờ tối. Việc đầu tiên là bắt xe về hostel ngủ cái đã rồi mai tính tiếp. Hostel mình book tên là Daizy House Hostel ở khu One Nimman (khu giới trẻ). Giá taxi từ sân bay về hostel là 150B. Ra cửa sân bay sẽ có quầy taxi. Tụi mình tới quầy đăng ký rồi chị điều hành xe cho một phiếu thứ tự ngồi đợi. Mình có gọi trước báo bên hostel mình sẽ check in trễ. Lúc về tới thì thấy có 1 anh vẫn đang đợi trước cửa, ảnh phụ xách đồ rồi dẫn hai đứa về phòng. Phải nói là mình cực kỳ hài lòng với Daizy house về mọi mặt nên rất recommend chỗ này cho bạn nào muốn ở khu One Nimman (đọc thêm về Daizy House ở đây). Sau hai chuyến bay dài cuối cùng cũng được ngã lưng xuống cái nệm siêu êm và cái chăn ra chất liệu siêu mịn thấy sung sướng gì đâu.
Căn phòng đáng yêu của tụi mình
Ngày đầu tiên ở Chiang Mai thật bình yên. Sáng sớm đã nghe tiếng chim hót rồi. Trong lúc ngồi đợi anh chủ check xem còn chiếc xe máy nào để thuê không thì phía bên kia đường, trên mấy cái dây điện là mấy em chim đang nhảy nhót. Không may trúng đợt lễ xe đã hết nên tụi mình search trên google map ra tiệm Mango Bike Rental gần đó, thế là hai đứa thong dong nắm tay nhau đi qua. Sau hồi làm thủ tục thuê xe xong anh bạn thân cùng mình vi vu qua bờ sông Ping nơi có quán café cực kỳ nổi tiếng (hướng dẫn thuê xe ở đây). Baristro at Ping River là một quán café nhỏ, giản đơn nhưng lại đẹp không góc chết. Gọi một tách café rồi nhâm nhi ngắm dòng sông Ping chầm chậm chảy. Lâu lâu lại có một chiếc thuyền chở khách tham quan ngang qua. Nhưng tất cả cứ như một cuốn phim chiếu chậm, không ồn ào, không vội vã. Cứ thế ngày đầu tiên ở Chiang Mai tâm hồn lại được dịp thảnh thơi.
Bên dòng sông Ping thơ mộng
Thời gian ngừng trôi ở đây
Rời Baristro tầm trưa, hai đứa lại bon bon qua ngôi làng nghệ thuật Baan Kang Wat. Nghe nói đây là trái tim nghệ thuật của dân nghệ sĩ bắc Thái, hai đứa cũng tò mò muốn biết có gì ở đây mà người ta tôn vinh nó vậy. Quả không hổ danh cái nơi này nó nghệ từng chi tiết. Đồ lưu niệm handmade, quần áo linen, túi tote, đồ gốm, tranh nghệ thuật, vườn xương rồng rồi cả đến đồ ăn cũng phải đẹp. Giống như đẹp là tiêu chí cho những thứ hiện diện nơi đây vậy. Hai đứa cứ thế lạc chân hết hàng này sang hàng khác, quên cả cái bụng rỗng. Đến lúc nhớ ra thì may còn một quán bán đồ ăn trên mấy cái bàn tre. Hai đứa mà kêu những ba phần làm bạn chủ tròn mắt tưởng mình gọi nhầm.
Lạc lối ở Baan Kang Wat
Ngôi nhà nào cũng đẹp
Sau khi lạc lối ở khu nghệ thuật ngàn góc sống ảo, tụi mình lại muốn tìm về một cái gì đó thiên nhiên hơn. Trong hàng trăm ngôi chùa ở Chiang Mai có một ngôi chùa đã làm mình ấn tượng. Đó là một ngôi chùa cổ 700 tuối mộc mạc bình yên nằm trong một khu rừng xanh mát. Wat Umong là ngôi chùa như thế. Mặc dù nằm trong lòng thành phố Chiang Mai nhưng bước chân vào cổng chùa hai đứa đã cảm nhận được một bầu không khí trong lành tươi mát. Chui qua mấy đường hầm cổ, leo lên mấy bậc thang phủ rêu xanh, trước mặt là một ngôi chùa cổ đơn sơ hiện lên thêm phần bí ẩn dưới ánh hoàng hôn. Anh bạn thân hỏi: “Này em có nghe thấy tiếng gì cạch cạch không?” Anh ngước nhìn lên tán cây cao. Thìa ra là một bầy sóc, tụi nó đang tranh nhau ăn mấy quả gì như quả phượng. Ánh chiều le lói mỗi lúc mỗi thưa thớt dần. Tiếng chuông vang lên. Tiếng đọc kinh râm ran hòa cùng khung cảnh lúc ấy thêm phần huyền bí.
Wat Umong cổ kính rêu phong
Mình và anh bạn thân lại bon bon về lại hostel tắm giặt rồi ra khu One Nimman kiếm gì ăn tối. Mặc dù nổi tiếng là khu giành cho giới trẻ với ẩm thực phong phú nhưng không hiểu sao tối đó hai đứa mình ghé nó lại không quá ồn ào. Nhiều hàng quán còn đóng cửa từ rất sớm. Có lẽ nào người bán cũng nghỉ lễ đi chơi như tụi mình. Sảnh trung tâm với lối kiến trúc châu Âu khá ấn tượng. Đèn giăng ngập lối trên sân, du khách ai cũng tìm cho mình một góc bắt máy thật đẹp. Hai đứa đi lòng vòng khu ẩm thực một hồi, hàng quán cũng đóng cửa khá nhiều nên cuối cùng quyết định ăn khao soi. Khao soi Thái tựa tựa món mì quảng của người Việt mình, gà hầm khá mềm và thơm thơm vị cốt dừa.
Khu Nimman với kiến trúc châu Âu
Đồ lưu niệm gì mà ngon quá
Quán Graph Cafe nổi tiếng
Khao soi thơm thơm béo béo
Cuối cùng hai đứa không quên ghé café Graph chụp hình, rồi thong dong nắm tay nhau quay về hostel. Trên đường về hàng quán đã đóng cửa kha khá. Mặc dù lúc này mới 8:30 tối thôi. Đi mới thấy người dân Chiang Mai đã chọn cho mình một cách sống riêng. Sau cả ngày dài họ chọn cách nghỉ ngơi giành thời gian cho bản thân và gia đình. Không ồn ào, không xô bồ và vội vã. Kết thúc một ngày đầu bình yên ở Chiang Mai với lịch trình nhẹ nhàng, như vậy là quá đủ với hai đứa. Kế hoạch ngày mai sẽ đi thăm thú các điểm gần khu One Nimman rồi chiều đến khu tập trung lên xe đi thả đèn trời. Thế là hai đứa quyết định đi ngủ sớm lấy sức cho hành trình dài những ngày sau đó. Hai đứa mình đã có một giấc ngủ thật ngon.