Điều diệu kỳ từ những thứ giản đơn – Pai P3

Tiếng chim lảnh lót phía bên kia hàng cây, muồng hoàng yến những ngày cuối năm vàng rực rỡ. Tôi nằm đung đưa trên chiếc võng trước hiên nhà. Anh vừa thức giấc, đang sửa soạn phía trong. Nắng mai vừa lấp ló trên mấy cành cao, xuyên qua kẽ lá nằm lọt thỏm trên đám cỏ xanh rì.

 

-Hôm nay mình đi đâu em? – Anh hỏi với ra.

 

-Tất nhiên là những điểm thú vị nhất ở Pai rồi. – Tôi ngả đầu trên võng, chân nhịp nhàng đung đưa, mắt quan sát thứ kiến trúc đầy dân dã của căn nhà lá chúng tôi đang ở. Vách được cố định bằng tre, phủ lên lớp lá khô kết tỉ mỉ.

 

Buổi sáng ở Pai Country Hut quá đỗi bình yên, chúng tôi thấy mình như lạc vào thế giới của sự tĩnh lặng và an nhiên. Quầy ăn sáng được chủ nhà chuẩn bị chu đáo. Sandwich, mứt, trà, cà phê, trái cây bày biện sẵn. Với cái giá chưa tới 20$/ đêm, nhưng giá trị chúng tôi nhận được từ Pai Country Hut thực sự nhiều hơn thế. Chúng tôi lấy mỗi người một phần, trở về khu bàn ăn trước quầy check in, chọn chỗ ngồi với chiếc ghế cao và bàn ăn nhìn ra sân cỏ.

 

Sau bữa sáng, chúng tôi đi bộ băng qua chiếc cầu tre để qua bên kia sông hướng vào thị trấn. Không khí tinh sương len vào từng khí quản. Chiếc ZoomerX vẫn nằm ngay ngắn tại vị trí chúng tôi đỗ hôm qua. Xe máy được xếp thành dãy hai bên con đường nối liền chiếc cầu tre, không người trông coi, không dây xích khóa. Pai thanh bình đến nỗi dường như trộm cắp là thứ chẳng bao giờ xuất hiện.

 

Rời những ngôi nhà nhỏ xinh san sát trong thị trấn, chúng tôi đến Coffee in Love, nơi có căn biệt thự màu vàng nổi tiếng. Từng xuất hiện trong một bộ phim, Coffee in Love nhanh chóng được nhiều người biết đến. Căn nhà màu vàng tách biệt với Coffee in Love, mang hơi hướng cổ điển và riêng tư. Nó khiến người ta liên tưởng đến những ngôi nhà cổ tích mộng mơ. Bên hông nhà là con đường kéo dài xuống thung lũng, nối liền những cánh đồng và ngọn đồi nhỏ phía xa đường chân trời. Sau lưng nhà là một hàng dã quỳ vàng đang đến độ rực rỡ. Chủ nhân căn nhà này hẳn là có một tâm hồn bay bổng đến nhường nào.

 

Ngôi nhà màu vàng

 

***

 

Anh chở tôi rời xa thị trấn, băng qua những con đường nhỏ ngoằn ngoèo và sỏi đá. Những ngôi nhà kiểu Thái cũ kỹ xuất hiện hai bên đường khi chúng tôi đi qua một ngôi làng nhỏ. Kỳ lạ thay, các gia đình sống trong ngôi nhà có xập xệ đến cỡ nào, thì ngoài sân đều có ít nhất một chiếc ô tô dù đã cũ. Những chiếc xe bán tải là loại xe thông dụng ở đây.

 

Cánh đồng bắp hiện ra bên đường khiến tôi nhớ về những rẫy bắp ở quê lúc còn là một đứa trẻ theo chân ba mẹ. Hè là mùa của trái cây, của bơ, sầu riêng và của cả bắp. Ở vùng đất đỏ cao su và cà phê bạt ngàn, khi những cơn mưa đầu hè bắt đầu đổ xuống là lúc thích hợp để người ta gieo bắp. Bắp xen kẽ giữa rẫy cà phê, bắp trồng trước sân nhà, bắp mọc cao hai bên con đường đỏ. Những cây bắp lêu khêu, túm râu nâu đỏ đung đưa trong gió như một phần đẹp đẽ trong ký ức tuổi thơ. Bắp ở đây có lẽ vừa thu hoạch nên thưa thớt và không xanh mướt như quê tôi.

 

Người Thái rất tài tình. Họ biết cách làm du lịch trên bất cứ thứ gì mà họ có, ví như cánh đồng lúa trước mặt tôi lúc này. Bamboo Bridge hay trước đây được gọi là Boon Ko Ku So Bridge – Cây cầu công đức, là một cây cầu tre trải dài hơn 800m băng qua những cánh đồng nơi chân núi. Người ta kể rằng, trước đây các nhà sư thường phải đi bộ một quãng dài băng qua những cánh đồng và khu rừng, có khi mất đến vài ngày mới vào được đến làng. Do đó chiếc cầu được người dân dựng lên giúp phần nào rút ngắn quãng đường đi cho những vị sư đáng kính, nhưng rồi càng ngày người ta ngày càng biết đến nó nhiều hơn.

 

Lối vào Bamboo bridge

 

Chiếc cầu tre nối dài zic zac băng qua cánh đồng, nối liền chân núi. Những chiếc lán tre được dựng lên rải rác dọc theo chiếc cầu tre cho du khách dừng nghỉ chân. Chuyến đi này chúng tôi rất may mắn. Vì lúa chưa đến kỳ gặt nên cánh đồng trải dài bất tận một màu xanh.

 

-Pai đáng yêu lắm. T. cá là V. sẽ thích Pai cho mà xem. – Một cô bạn của tôi đã từng nói thế.

 

Lúc xem album hình chuyến đi Pai của cô ấy 2 năm trước, tôi từng nghĩ Pai chẳng có mấy hấp dẫn. Cảnh đẹp lọt top những điểm đến? Có lẽ không. View chụp hình siêu ảo? Lại càng không. Nếu so Pai bằng những cảnh sắc xuất sắc của thiên nhiên với Philippines hay Bali, Pai có lẽ chẳng bao giờ được nhắc đến. Thế nhưng Pai đem lại cho người ta những điều mà ít nơi có được, một thiên đường nằm lẩn khuất trong thung lũng vùng cao ít người biết đến, nơi sự chen đua, hình thức chẳng thể chạm vào.

 

Tôi rủ anh băng qua những chiếc cầu tre dập dềnh dẫn sau phía sau lưng núi. Bên vệ đường, một người đàn ông lưng ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhễ nhại, đang đưa tay giở chiếc nón lá trên đầu. Trên chiếc chõng tre là một can nhựa đựng nước màu trắng sữa và một hộp cơm trưa. Chiếc can nhựa bất chợt khiến tôi nhớ đến hình ảnh Ba hơn hai mươi năm trước, lúc đang cùng những người thợ làm vườn của ông lấm lem đất đỏ, nghỉ trưa và uống nước trong nông trại cà phê của mình.

 

Một nông dân Thái

 

Ngôi chùa nhỏ thấp thoáng phía cuối đường, lẩn khuất sau những lùm cây sát bên kia chân núi. Tôi phấn khích reo lên khi nhìn thấy một con suối. Không hẳn là suối, nó có vẻ trông giống một khe nhỏ dẫn nước về suối sau cơn mưa, những dòng nước trong suốt chảy qua rửa sạch đất cát, như quê Ngoại tôi những ngày hè nhiều mưa, nước vẫn chảy thành những dòng trong suốt trên đường như thế. Ai đó đã bắc ngang hai thân cây nối hai bờ suối làm đường đi. Nhìn dòng suối đang chảy róc rách bên dưới, tôi thấy tâm hồn mình mát tựa làn nước trong.

 

Một người đàn ông địa phương, trạc 50 tuổi, gương mặt phúc hậu đi ngang qua. Bất ngờ thấy hai đứa tôi, ông mỉm cười và chào chúng tôi. Tôi chào đáp lại:

 

-Sawadee khab.

 

-Mùa này không mưa nên nó ít nước. – Ông bảo khi nhìn thấy chúng tôi đang mê mải với con suối.

 

-Vâng. Nhưng nó vẫn rất đẹp. Tôi rất thích. Ông làm việc ở đây ạ?

 

-Ừ. Tôi làm việc gần đây. Nhưng giờ trưa nên tôi về. Tôi đi nhé. – Ông mỉm cười rồi giơ tay tạm biệt. Người Thái luôn cởi mở và dễ chịu ngay cả với những người xa lạ không quen biết. Trong mắt bạn bè trên thế giới, người Thái luôn khiến người ta cảm thấy được chào đón hân hoan khi đặt chân đến và khám phá đất nước của họ.

 

Mấy con chuồn chuồn bay là là mặt nước. Trời trong xanh và thơm mùi cỏ cây. Chẳng cần theo kế hoạch, hai chúng tôi ngồi đó cho đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu thì rời đi. Khi đến Pai tôi không mang theo nhiều kỳ vọng, bởi vốn dĩ cảnh sắc ở Pai không phải quá đặc sắc. Pai mộc mạc, Pai chân chất, nhưng những gì tôi nhận lại từ Pai thì vượt xa nhiều hơn thế. Như Paulo Coelho từng viết trong cuốn sách Nhà Giả Kim: “Điều đơn giản nhất cũng là những điều phi thường nhất…”, Pai chính là một minh chứng cho ta thấy, vẻ đẹp diệu kỳ của cuộc sống thường đến từ những thứ giản đơn.

Trích Nhật ký hành trình Pai

 


Một vài hình ảnh khác:

 

Một ngôi nhà trong làng trên đường đi Bamboo Bridge

 

Những chiếc ô tô cũ bán tải thông dụng

 

Một góc Bamboo Bridge

 

Chiếc cầu tre nối dài tới chân núi

 

Ngắm cánh đồng từ một chòi lá

 

Cầu tre nối dài phía sau lưng núi dẫn đến ngôi chùa nhỏ

Comments

  1. quexien

    huhu, điều mình tiếc nhất là chưa đi hết cây cầu tre để tới ngôi chùa (?) dưới chân núi vì lúc đó tới đây muộn quá, sỡ lỡ đi ngắm mặt trời lặn. mình chỉ nhớ mang máng là có một bức phù điêu hay cái cột đá gì đó (quấn khăn) vàng lấp lánh. tới giờ vẫn thấy tiếc hùi hụi. Không biết bao giờ mới được quay lại đây. 🙁

    1. Post
      Author

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *