Đuổi bắt ánh hoàng hôn – Pai P5

Chúng tôi ghé cây cầu nhuốm màu lịch sử Memorial Bridge trước khi đón hoàng hôn ở Pai Canyon. Cây cầu sắt nồi liền hai phía bờ sông và cũng là cửa ngõ vào thị trấn Pai. Được xây dựng trong Chiến tranh Thế giới II bởi quân đội Nhật, nhằm tạo một chiến tuyến đến Myanmar để vận chuyển vũ khí và lương thực. Sau khi Nhật bản thua trận, cây cầu gỗ ban đầu cũng bị thiêu rụi một phần. Sau đó được phục dựng lại và trở thành một điểm tham quan nổi tiếng ở Pai. Tại đầu cầu thường có một anh quân dân Nhật mặc quân phục đứng chụp ảnh cùng du khách, nhưng hôm chúng tôi ghé thì lại là một chàng ca sĩ tự do.

 

-10B – Cậu bé người địa phương trả lời khi chúng tôi hỏi mua những chiếc chả ram và những que gà lăn bột chiên giòn của cậu. Cậu bé tầm 10 tuổi, khuôn mặt tròn trịa và mang dáng dấp của một người gốc Hoa. Ở Pai có một ngôi làng người Hoa nổi tiếng, có lẽ nhà cậu bé không xa nơi ấy. Chúng tôi nhận hộp đồ ăn gồm một cây chả ram to tròn hoặc một cây gà rán to hơn lòng bàn tay chỉ với giá chưa tới 7.000Đ mỗi cây.

 

Những bậc thềm đá giữa hai hàng cây rợp mát dẫn lối lên đỉnh đồi, rồi những chiếc chòi lá xuất hiện. Một vài du khách đang ngồi nghỉ chân trên những chiếc ghế dài được cắt ra từ một nữa thân cây. Một anh chàng ca sĩ tự do đang vừa đàn vừa hát bên trái lối vào. Trước mắt tôi là khoảng không bao la của những rừng cây, của dãy núi chắn ngang đường chân trời. Trên đầu tôi mặt trời thật rực rỡ, còn dưới chân tôi là vực thẳm đầy heo hút.

 

Từ trên nhìn xuống một vách đá

 

Không có phí vào cửa, Pai Canyon được biết đến như một nơi ngắm hoàng hôn đầy hoang dã mà cực kỳ xuất sắc ở Pai, là một điểm tham quan mà du khách có thể tự do khám phá trong sự trật tự, tôn trọng, giữ gìn thiên nhiên và môi trường. Bầu trời xám xịt bởi sương mờ cuối ngày, từ vị trí chúng tôi đang đứng chỉ có thể nhìn thấy mặt trời bé tí ở phía xa.

 

– Mình leo thử ra sống lưng khủng long kia không anh? Bên đó ngắm hoàng hôn sẽ đẹp hơn đấy. – Tôi đề nghị. Vì hôm qua hơi hụt hẫng khi ngắm hoàng hôn trên ngôi chùa trắng nên hôm nay tôi quyết định sẽ đuổi bắt ánh hoàng hôn tới cùng.

 

– Tại sao không? – Anh nhiệt tình hưởng ứng cái thú tò mò của tôi.

 

Pai Canyon là khu vực địa lý được hình thành bởi sự xói mòn liên tục trong nhiều thập kỷ. Các vách đá dốc đứng và sâu đến hơn 30 mét. Các gờ đá, phiến đá hẹp được tạo ra từ mặt cắt phía trên các bức tường đất đá khổng lồ tạo ra các lối đi nhỏ hẹp kéo dài, trông giống như sống lưng khủng long, xuyên qua những rừng cây tếch, cây bụi và những thảm thực vật xanh ngắt dẫn ra thung lũng. Chúng tôi hòa vào dòng người đi trên những sống lưng hẹp và mấp mô, có đoạn bề ngang chưa đến 30cm. Thật xui xẻo cho tôi. Hôm nay đi trek mà đồ lại đem giặt hết nên giờ lại đang thướt tha trong một cái váy không mấy phù hợp.

 

Những sống lưng nối dài

 

Mây mù mỗi lúc một đen đặc che khuất tầng sáng của mặt trời. Có khi nào mây dày đặc quá mà che mất chút tia sáng cuối ngày luôn không? Hành trình đuổi bắt ánh mặt trời sao gian nan quá.

 

Du khách nối đuôi nhau, từng người lần lượt trượt xuống một hốc nhỏ để di chuyển qua một sống lưng khác, tôi thấy rợn người, tim đập mạnh và một ý nghĩ bỏ cuộc chợt xuất hiện trong tâm trí. Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình.

 

Anh đi trước, tôi nối theo sau. Vách càng lúc càng hẹp và trơn trượt, tôi không dám nhìn xuống vực sâu phía bên đưới, chỉ tập trung và mò mẫm từng bước chân, rồi dùng cả chân và tay để bám chắc vào mấy cục đá lồi lên khỏi mặt đất. Phía dưới là thung lũng sâu, chỉ một bước lỡ chân là rơi dễ như chơi!

 

Tôi vừa đi vừa nín thở.

 

***

 

-Yeah! We did it!

 

Chúng tôi ôm lấy nhau và reo lên đầy phấn khích như một đứa trẻ vừa chiến thắng trong một trò chơi. Vậy là tôi đã vượt qua nỗi sợ của chính mình.

 

Đặt chân lên phần cuối của sống lưng khủng long

 

Gió chiều mát rượi. Mặt trời đỏ hỏn như hòn lửa nằm lọt thỏm vừa khin khít trong cái kẽ hở được tạo nên từ núi và mây, tròn sáng rực rỡ và lấp lánh.

 

– Pai làm em phát cuồng mất.

 

Anh cười xòa với câu nói trẻ con của tôi.

 

-Bù đắp lại sự hụt hẫng chiều qua rồi nhé.

 

-Em muốn ở Pai một tuần, à không, có lẽ nhiều hơn thế.

 

-Uh ở lại luôn cũng được. – Anh phì cười.

 

Giọng anh chàng ca sĩ tự do cùng tiếng đàn vang lên như một bản nhạc đệm cho khung cảnh hoàng hôn. Chúng tôi ngồi nhìn viên ngọc đang rực rỡ tỏa sáng phía bên kia thật kỹ như đang chụp từng khoảnh khắc hiện tại để rồi cất giữ vào những ký ức đẹp nhất của thanh xuân.

 

Mặt trời lọt thỏm giữa núi và mây

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *