Nếu đã từng xem “Tangled” (Công chúa Tóc Mây), chắc hẳn ai cũng từng trầm trồ thán phục các nhà làm phim Walt Disney và tự hỏi ý tưởng từ đâu mà họ có thể dựng nên một bối cảnh siêu thực đến vậy. Đó là cảnh hai nhân vật chính, chàng Flynn Rider và nàng công chúa tóc mây Rapunzel ngồi trên thuyền ngắm trăm nghìn chiếc đèn lồng được thả từ hoàng cung. Những chấm sáng lung linh tô vẽ sự hoàn hảo trong bức tranh bầu trời rực rỡ đầy kỳ ảo. Cứ ngỡ đó chỉ là thứ ảo ảnh được tạo ra từ kỹ xảo của các nhà làm phim, ấy thế mà, con tim tôi lại ngẩn ngơ khi bắt gặp ngoài đời thực. Death By Vlog, The NYC Couple, họ lần nữa đánh cắp trái tim tôi bằng những khung hình siêu thực trong chuyến đi đến Chiang Mai. Lục tung bất kỳ nơi nào để có thông tin về những chiếc đèn này, tôi phát hiện ra Yee Peng Festival ở Chiang Mai là một vùng cổ tích có thực.
Và thế là giấc mơ về những chiếc đèn cổ tích ấp ủ trong tôi từng ngày.
***
3h chiều, 13/11
Phần mong chờ nhất của chuyến đi cũng đã đến. Tôi không chắc rồi tôi sẽ thất vọng nếu những gì nhìn thấy trên internet chỉ là lừa dối, chỉ là sự tô vẽ bóng bẩy của ngành du lịch hay Yee Peng thực sự đẹp hơn mong đợi, nhưng tôi tin những trải nghiệm của mình sẽ hoàn toàn xứng đáng.
Chúng tôi ghé Mango Bike trả chiếc Wave đỏ cổ điển thuê hôm qua. Thủ tục diễn ra nhanh chóng. Bạn nhân viên vui vẻ trả lại passport, chúng tôi cảm ơn và chào tạm biệt. Xe đưa đón của ban tổ chức Yee Peng Doi Saket sẽ đón chúng tôi lúc 4h tại Soi 6, Nimmannahaeminda. Hai đứa tranh thủ về hostel tắm rửa, thay đồ rồi đi bộ ra One Nimman. Trước khi đi chúng tôi cẩn thận kiểm tra google map. Thật kỳ lạ, địa điểm này không hề tồn tại. Vì sợ trễ giờ xe, chúng tôi lên đường luôn với niềm tin sẽ bắt gặp Soi 6 đâu đó không xa One Nimman – khu phố châu Âu. Chúng tôi đến One Nimman sớm hơn tận 1 tiếng, loay hoay một hồi thế mà Soi 6 cứ như một con số bí ẩn. Những nỗi lo bất chợt vụt qua tâm trí tôi: “Có khi nào mình tới trễ rồi hết xe đi Doi Saket?”.
Anh bảo vệ ngân hàng nhiệt tình chỉ đường. Theo hướng anh bảo, chúng tôi băng qua bên kia đường, đi ngược khu phố châu Âu rồi rẽ phải. Phía trước chúng tôi là từng tốp nam thanh nữ tú xúng xính váy áo xinh tươi. “Chắc đúng rồi anh ơi” – Tôi hớn hở quay sang anh – “Cứ đi theo mấy bạn đẹp này thể nào cũng tới.”
Và thế là chúng tôi tới thật.
Con đường nhỏ dẫn chúng tôi đến một khu tập trung như một sân vận động cỡ lớn. Có đến gần trăm chiếc xe 16 chỗ đang đậu ngay ngắn. Nắng chiều xiên nhẹ trên sân. Những du khách đến sớm hơn đang xếp hàng dưới những chiếc mái che di động, khuôn mặt ai cũng háo hức mong chờ. Các bạn trong ban tổ chức chỉ trạc tuổi đôi mươi, có lẽ hầu hết là sinh viên làm partime cho sự kiện chỉ diễn ra 2 ngày duy nhất trong năm này.
Tại bàn check in, hai bạn nam kiểm tra thông tin hành khách khi chúng tôi đưa e-ticket trong điện thoại. Một bạn khác đeo chiếc vòng giấy màu xanh lên cổ tay chúng tôi. Vậy là chiếc vé thông hành đến vùng đất cổ tích đã sẵn sàng. Một thanh niên người Nhật trong ban tổ chức phát tờ thông tin chương trình cho chúng tôi. Anh dặn dò: “Nhớ xếp hàng ở cổng lúc 9h nhé. Xe sẽ đón các bạn về lại thành phố”. Tờ chương trình bao gồm một số thông tin cơ bản như lịch trình, cách thả đèn trời, sơ đồ khu vực tổ chức.
-6 people. Follow her please. (6 người. Vui lòng theo cô ấy.) – Một giọng nữ vang lên.
***
Xe vòng vèo qua mấy con đèo rời xa phố thị, ngang qua những cánh đồng rồi xuyên qua những khu rừng. Địa điểm tổ chức nằm dưới chân những ngọn đồi thuộc huyện Doi Saket, cách thành phố Chiang Mai hơn 30km về hướng đông (bắc). 40 phút sau, xe chúng tôi đến Doi Saket. Khí trời mát mẻ, nắng chiều vàng rơm ấm áp chiếu xiên qua rừng cây, trải đều trên những khu đồi. Mọi thứ ở đây thật gần gũi với thiên nhiên. Ngay cạnh lối vào, chiếc cổng chào, hàng rào phân làn và booth chụp hình, tất cả đều được làm bằng tre và lá dừa. Một bạn nữ trong trang phục truyền thống, chân không mang giày, miệng luôn rạng rỡ nụ cười gật đầu chào đón chúng tôi: “Sawadee!”
Khu vực thả đèn trời
Vì khởi hành sớm nên thời gian của chúng tôi khá thư thả. Sau khi ghé xem khu vực thả đèn trời và tìm được chỗ ngồi của cả hai, chúng tôi quyết định sẽ khám phá ẩm thực địa phương. Lần theo âm thanh rộn rã bên phía trái rồi theo bảng chỉ dẫn băng qua một con đường mòn, một cánh đồng lúa xanh rì hiện ra trong tầm mắt. Gió chiều xào xạc. Lúa khẽ đung đưa. Tôi mê mẩn đứng nhìn, say sưa tận hưởng thứ không khí tinh sương đang tưới tắm tâm hồn, hít hà cái làn gió mát rượi và mùi lúa non lướt qua trên đầu mũi. Bên kia cánh đồng, những ngôi nhà truyền thống của Thái Lan bằng gỗ, được dựng lên xinh xắn cho du khách chụp hình. Người Thái làm du lịch thật tài tình. Họ biết cách lồng ghép giữa thiên nhiên và nhân tạo một cách hài hòa đến kinh ngạc.
Có tới hơn 30 quầy ẩm thực với quá nhiều món ăn lạ lẫm đối với những vị khách nước ngoài như chúng tôi. Tôi mê mẩn lướt qua tất cả quầy hàng, rồi thấy quá khó khăn để chọn được một món. Anh đề nghị ăn thử thịt nướng kèm sticky rice. Chị chủ hàng nhanh tay trở từng xiên thịt trên bếp lửa. Đợi một lúc thì tôi cũng cầm được 2 xiên thịt nướng trên tay. Cắn thử xiên thịt đang còn bốc hơi nghi ngút, thấy tê tê cay cay nơi đầu lưỡi, tôi cắn thêm một miếng sticky rice dẻo dẻo thơm thơm. Cảm giác tuyệt vời. Quầy takoyaki phía sau thơm lừng quyến rũ, khách xếp hàng dài rồng rắn cả con đường. Mặc dù ghiền cái vị giòn sựt của bạch tuột hòa lẫn trong lớp bánh nóng hổi béo nguậy, nhưng thú thật, chúng tôi không đủ kiên nhẫn để hòa mình vào dòng người đang đợi chờ đến héo mòn kia.
Quầy thịt nướng và sticky rice
Gió chiều mát rượi càng thêm phần đưa những hương vị lạ lẫm và đầy thu hút đi xa. Một quầy hàng đồ ăn truyền thống có hai mẹ con đang cùng nhau bán. Bé con tầm 12, người mẹ trạc 40. Sự hạnh phúc và bình an toát lên trên gương mặt. Trên bàn là những món địa phương, một lò thịt nướng than mini và một khuôn đổ bánh. Những chiếc bánh nhỏ xinh nhìn thoáng qua khá giống bánh căn Việt Nam, nhưng kích thước nhỏ hơn và không ăn kèm mắm. Chúng tôi gọi mỗi thứ một phần.
Phía bên kia trên đầu ngọn núi, bóng trăng non to hơn bao giờ hết. Mặt trời vẫn còn luyến lưu khung cảnh bình yên nơi chân đồi mà chưa chịu tắt bóng. Nàng trăng đỏng đảnh cũng không vừa. Cứ như thể rằm là ngày để thể hiện uy quyền của riêng mình, nàng ta càng ra sức tỏ vẻ. Thứ ánh sáng nhàn nhạt của nàng dường như có thêm ma lực lạ kỳ, càng lúc càng lấn lướt ánh hoàng hôn le lói. Mặt trời lịm dần rồi tắt hẳn. Sau hết, chỉ còn mình nàng trăng rực rỡ trên cao.
Nhìn nàng, tôi biết tôi đã rất gần giấc mơ của chính mình.
***
6h tối, 13/11
Tiếng loa thông báo đã đến giờ thả hoa đăng. Chúng tôi ngược con đường mòn cạnh đồng lúa ra hướng bờ sông. Bên đường, những cây đuốc lập lòe trong gió, ánh trăng rằm soi rõ những bước chân. Mỗi chúng tôi nhận một hoa đăng handmade từ ban tổ chức. Chúng được làm từ những thứ nguyên liệu giản dị và tự nhiên như bẹ chuối, lá chuối và hoa. Những đất nước đã đi qua, tôi nhận ra tất cả dù kinh doanh hay làm dịch vụ vẫn rất tôn trọng hệ sinh thái và môi trường thiên nhiên. Thật đau lòng khi nhớ lại đâu đó những bờ biển đầy rác, những hòn đảo hoang sơ sau khi nổi tiếng bỗng trở nên tan tác điêu tàn.
Con đường nhỏ dẫn ra bờ sông len giữa những lùm cây với đôi ba chiếc lồng đèn trang trí treo cao. Chúng tôi xuyên mình qua làn sương khói mịt mù tỏa ra từ những ngọn đuốc cháy phập phồng. Tiếng xì xào từ bờ sông vọng lại. Cây nến nhỏ được thắp sáng khiến chiếc hoa đăng lung linh sự sống. Không gian trầm lắng. Dường như sợ mất đi sự tĩnh lặng linh thiêng, người ta chỉ trao đổi với nhau bằng những âm thanh thầm thì.
-Em nguyện cầu gì đi – có lẽ sợ tôi say sưa ngắm mà quên mất nên anh nhắc.
Chiếc hoa đăng nhỏ xinh
Thứ ánh sáng le lói rời vòng tay tôi, dập dềnh đôi ba lần trên làn nước rồi hòa mình vào dòng chảy. Tôi nhìn dòng sông lấp lánh, nhắm mắt và nguyện cầu bình an cho những người thân yêu. Bên kia sông ánh trăng vằng vặc. Chúng tôi trở về sân khấu để thưởng thức show nhạc truyền thống trước phần mong chờ nhất của đêm nay.
***
8h tối, 13/11
-3minutes left (còn 3 phút nữa) – Tiếng người hướng dẫn vang lên.
Tôi cầm chiếc đèn làm từ bột gạo trên tay, gương mặt háo hức và hớn hở như một đứa trẻ được mẹ cho quà khi đi chợ về. Tất cả ngọn đuốc trong khu vực thả đèn trời đã được thắp sáng. Mỗi người khách chúng tôi được phát một chiếc lồng đèn từ đầu chương trình. Đèn phải do ban tổ chức cung cấp, phải được kiểm duyệt về nguyên liệu và không được sử dụng đèn tự chế. Mỗi chiếc đèn được để sẵn bên cạnh ghế ngồi của du khách kèm một chiếc khăn choàng lưu niệm.
-Light the lantern please (Vui lòng thắp đèn lồng) – đã có hiệu lệnh.
Tôi một tay cầm khung đèn, một tay gom phần đầu chiếc lồng đèn như tờ hướng dẫn, đưa phần tim đèn vào cạnh ngọn đuốc. Tim đèn bắt lửa rồi rực cháy. Sức nóng tỏa ra từ tim đèn khiến chiếc đèn từ từ căng phồng.
-Ten, nine, eight…
Khoảng không im bặt. Âm thanh countdown bắt đầu hòa vang. Mặt trăng ẩn mình về một góc, nhường lại nền trời đen sẫm trống trơn. Chiếc đèn căng phồng chực chờ vuột khỏi bàn tay tôi.
-Nó muốn bay lên luôn rồi – tôi nói với anh.
-Ừ, haha – anh cười giòn tan vì câu nói có đôi phần ngô nghê bộc phát trong lúc phấn khích của tôi.
“Nó muốn bay lên luôn rồi”
Trái tim tôi rộn rã theo từng nhịp đếm.
-…Three, two, oneeeeeeeeeeee
Hàng ngàn chiếc đèn được thả lên cùng lúc, từ từ bay cao như một thước phim quay chậm. Chúng lơ lửng, bay lượn, đan xen thứ ánh sáng vàng ươm ấm áp vào nhau. Trên nền trời đen sẫm, những chấm sáng lung linh di chuyển đầy ma mị và chậm chạp. Pháo hoa bung nở. Âm thanh vang cả bầu trời. Trước mắt tôi là một bức tranh khổng lồ siêu thực, thứ mà tôi lần đầu tiên chứng kiến trong đời. Xung quanh tôi, những gương mặt phấn khích và mãn nguyện đang gửi đi những nguyện ước của riêng mình.
Anh và tôi ở đó, mắt lấp lánh và siết chặt vòng tay, trái tim ngập tràn niềm hạnh phúc. Tác giả sách Matshona Dhliwayo đã từng nói “If you sow faith, you will reap miracles”. Tôi đã gieo niềm tin về giấc mơ cổ tích có thực, và lúc này tôi đã gặt được điều mình cần. Ngay trên nền trời kia, thứ ánh sáng diệu kỳ trả lời với tôi rằng: “Mọi giấc mơ đều là có thật, miễn là tin và thực hiện đến cùng!”.
_Trích nhật ký hành trình Chiang Mai bình yên
Xem thêm Phần 1: Tâm hồn nghệ sĩ
Một vài hình ảnh khác:
Cổng chào lối vào Doi Saket
Sơ đồ khu vực tổ chức chương trình
Khu vực thả đèn trời
Một ngôi nhà Thái cổ
Ngoài các món truyền thống, các món rau củ salad rất được ưa chuộng ở đây
Hai mẹ con
Một quầy âm nhạc dân tộc
Hoa đăng trên dòng sông nhỏ
when dream came true
Comments
Quả là một buổi tối tuyệt vời.
Author
Cảm ơn chị Tám ghé blog ạ. 😊
Lúc trước khoảng chừng 1 năm trước, mình có xem Vlog du dịch của anh Khoai Lang Thang và đã mê mẩn bầu trời đèn lồng ở Chiang Mai. Hôm nay bài post của bạn một lần nữa mang mình về niềm mong mỏi, háo hức được đặt chân đến đây ^^
Author
Cảm ơn bạn ghé đọc. Đến bây giờ mình vẫn không quên được những cảm xúc tối hôm đó, bầu trời là một bức tranh siêu thực khổng lồ cực kỳ ấn tượng bạn ạ. mong mọi thứ sẽ trở lại bình thường, để bạn cũng như mình lại được đến những vùng đất mới.
Pingback: Nhìn lại một năm qua – The Free Soul Corner