Phần 1: Thiên đường của tâm hồn lãng du
Phần 2: Người tình ẩm ương
– Dậy đi anh, dậy đi, dậy kịp ngắm hoàng hôn chứ!
Tôi khẽ lay anh. Đã hơn 4h. Để chiều lòng cô vợ lỡ trót đem lòng si mê với những ánh hoàng hôn, anh vừa ngồi dậy vừa ngáp ngủ.
***
Không như những nơi khác ở Thái, Pai không có sự xuất hiện của tuktuk và songthew, phương tiện công cộng lại chưa phát triển, nên nghiễm nhiên Scooter (xe máy) trở thành phương tiện đi lại chính ở đây. Nếu đến Pai mà không biết đi xe máy sẽ là một thiệt thòi lớn, bởi các điểm tham quan hầu hết nằm rải rác quanh thị trấn từ 3 – 15km.
– Bạn chắc là bạn biết lái xe chứ? – Anh chủ cửa hàng cho thuê xe máy Vespai hỏi chúng tôi tận đến 2 lần.
– Có chứ. Chúng tôi biết đi xe máy. – Anh trả lời đáp lại sự lo lắng của chủ tiệm xe.
– Trước đây cũng có nhiều khách nói là họ biết đi xe máy. Nhưng rồi cuối cùng họ té xe. Người gãy tay, người gãy chân. Và tôi không muốn điều này xảy ra với các bạn. Hứa là bạn biết đi xe máy và biết xử lý tình huống khi điều khiển xe nhé.
– Chúng tôi đến từ Việt Nam, đất nước xe máy mà. Chúng tôi lái xe máy hằng ngày nên anh có thể hoàn toàn yên tâm. – Chúng tôi nở nụ cười thật tươi.
– Ok. Vậy nhìn này. – Anh đưa chúng tôi một tấm bản đồ được design hết sức dễ thương. – Đây là thị trấn. Còn đây là những điểm tham quan ở Pai. Hai bạn có thể đi đâu tùy thích. Nhưng nhớ vị trí này là đồn cảnh sát nhé. Nếu cảnh sát yêu cầu dừng xe, các bạn cứ bình tĩnh dừng xe và show bằng lái xe quốc tế.
Anh chủ tiệm hướng dẫn một số đặc điểm của chiếc xe, cách khởi động, bóp thắng và yêu cầu chúng tôi chạy thử một đoạn cho anh xem. Đó là một chiếc ZoomerX màu đỏ đen rất ngầu. Yên tâm về khả năng lái xe của chúng tôi anh mới gật đầu: “Ok, 2 bạn đi được rồi đó”. Lần đầu thuê xe mà gặp một anh chủ tiệm nhiệt tình đến vậy. Chúng tôi chào tạm biệt và cảm ơn anh.
***
Anh chở tôi rời xa thị trấn, băng qua những cánh đồng lúa đang trổ bông dưới nắng chiều vàng mật. Con đường nhỏ uốn lượn lúc lên lúc xuống. Hai bên đường thi thoảng xuất hiện những ngôi nhà Thái gỗ truyền thống cũ kỹ. Tượng Phật trắng trên đỉnh đồi nơi ngắm hoàng hôn đã thấp thoáng phía xa.
Wat Phra That Mae Yen là một ngôi chùa nằm trên đồi, phía Đông của Pai và sau lưng ngôi làng nhỏ Mae Yen. Chúng tôi leo lên những bậc thềm trắng xóa. Tượng Phật trắng trong ánh hoàng hôn nhuốm màu vàng rơm ấm áp, bao phủ bởi màu xanh của rừng cây và màu biếc trong của bầu trời. Gió lùa mát rượi qua da thịt đã thấm ướt mồ hôi.
Tượng Phật trắng
Những đôi dép được xếp ngay ngắn trên những bậc thềm. Khách du lịch đi chân trần trong khu vực sảnh chính. Không chen lấn, tranh giành, không xì xào to tiếng. Ai nấy đều lặng lẽ tìm cho mình một chỗ ngồi trước khi hoàng hôn dần buông xuống. Mặt trời treo lơ lửng bên kia dãy núi. Pai nhìn từ Mae Yen thật nhỏ bé và bình yên.
Chọn một chỗ ngồi để ngắm hoàng hôn
Bầu trời hắt ánh chiều vàng vọt phủ lên bức tượng trắng khổng lồ, đổ xiên trên thềm gạch. Tôi và anh ngồi trong bóng râm của những hàng cây, nghe gió lùa xào xạc và ngắm nhìn cặn kẽ từng chi tiết kiến trúc. Không cầu kỳ, không màu sắc lòe loẹt, không chi tiết thêm thắt thừa thãi. Màu trắng xuất hiện từ bậc thềm, tay cầm, lan can sảnh cho đến bức tượng khổng lồ đầy uy nghiêm. Với thiết kế đơn giản, kết hợp hài hòa giữa hiện đại và truyền thống với các họa tiết quen thuộc như con rồng, con giáp, hoa sen, mặt trời, Wat Phra That mang đến cho du khách sự thanh tịnh và nhẹ nhàng thuần khiết.
Đoàn người lặng lẽ và mặt trời dịch chuyển
Mặt trời mỗi lúc càng tiệm cận đường chân trời. Đoàn người ngồi im lặng lẽ nhìn mặt trời còn đang dịch chuyển. Màu vàng mới ban nãy còn rực sáng thì giờ trở nên yếu ớt, lấp ló sau làn sương mờ mỏng manh, từ từ khuất bóng phía sau rặng núi. Bầu trời tắt nắng. Tôi nhìn đồng hồ, lúc này chỉ mới 5:30 chiều.
– Hoàng hôn ở Pai đẹp nhưng thật ngắn ngủi. – Tôi thốt lên trong sự tiếc nuối.
Tôi quên mất Pai là thung lũng được bao bọc bởi những dãy núi cao, hoàng hôn ở Pai sẽ đến sớm và đi sớm hơn những nơi khác. Lúc đến Wat Phra That tôi vẫn nghĩ mình có thể tận hưởng ánh hoàng hôn thật dài như trên Tapyas mountain nên có đôi phần hụt hẫng.
– Tính ra thì tụi mình vẫn còn may mắn. Dù sao thì mình cũng được ngắm hoàng hôn, trong nhiều người bây giờ mới đến thì không còn kịp nữa. – Anh bảo. Có lẽ anh đang cố xoa dịu sự tiếc nuối trong tôi.
Màn đêm buông xuống. Một vài du khách không biết trước nên giờ mới lóc cóc leo lên những bậc thang, đến nơi thì đã không kịp. Một vài khuôn mặt hắt lên sự tiếc nuối. Một vài người cứ thế đứng lặng nhìn bầu trời đang sậm dần. Pai đặc biệt và hoàng hôn của Pai thật đặc biệt. Nó cứ như một người tình ẩm ương khó đoán biết, đến một cách tình cờ rồi bất chợt bỏ đi, khiến người ta hụt hẫng và nhớ nhung da diết.
Trích Nhật ký hành trình Pai – Thái Lan
Comments
Đọc xong chữ của chị, tự nhiên em thấy vui vui vì đâu đó bắt gặp được một người cũng yêu mê mẩn ánh hoàng hôn giống em hihi. Khoảnh khắc hoàng hôn hay bình minh tuy ngắn ngủi nhưng bao giờ cũng khiến trái tim của những cô gái “mây trời” giống chị em mình rưng rưng yêu say đắm, chị hen! Thật bình yên quá đỗi ^^
Author
Cảm ơn em. Chị cũng rất vui vì tìm được một người say mê những ánh hoàng hôn giống mình. 🙂 Chúc em luôn hạnh phúc an yên.
Những ngày này chỉ quanh quẩn trong nhà, được đọc hành trình “đi” của ai đó cũng đều làm em thấy ngọt ngào và dễ chịu hơn nhiều. Em cảm ơn chị, mong chị khỏe mạnh và sau dịch sẽ lại có thêm nhiều trang viết về những chuyến đi của mình nữa ha. Em sẽ luôn ngóng chờ tập mới nhất trên blog của chị hí hí ^^
Author
Chị lại có thêm động lực để viết tiếp. Cảm ơn em nhé. ❤️