Tâm hồn nghệ sĩ – Nhật ký Chiang Mai P1

Bất lực

12h trưa, chuyến bay HCM – Bangkok hạ cánh xuống sân bay Don Mueang. Chúng tôi còn tận 8 tiếng không có lịch trình trước khi bay nối chuyến tới Chiang Mai. Trước khi đi, tôi lúc nào cũng lên lịch trình sơ khảo. Nào là bắt train vào trung tâm Bangkok, đi thuyền dạo khu chợ nổi Khlong Bang Luang Floating Market, ngắm hoàng cung tráng lệ Grand Palace, thăm tượng Phật khổng lồ ở chùa Wat Pho, chụp hình với ngôi đền đẹp nhất Bangkok Wat Arun. Nhưng giờ tan tành hết. Đầu đau như búa bổ, người ớn lạnh, hai chân bước đi không ý thức, bụng dạ nôn nao chực muốn trào ra. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy bất lực vì sức khỏe của mình.

Sân bay Don Mueang nhỏ và cũ kỹ. Từ 2006, Don Mueang đã chính thức bị thay thế bởi sân bay mới hiện đại Suvarnabhumi. Từng là sân bay của cả thành phố Bangkok, giờ đây, Don Mueang khép nép thu mình trở thành sân bay cho các chuyến bay quốc tế giá rẻ và nội địa. Chúng tôi tìm chỗ ăn trưa. Đi tới đi lui một hồi không thấy bảng chỉ dẫn nào, vừa thấy bóng anh bảo vệ sân bay, chúng tôi mừng như bắt được vàng. Anh bảo chúng tôi theo thang cuốn lên tầng 3. Magic Garden Food Court giờ trưa đông nghịt người. Chúng tôi đi dạo một vòng. Món Thái, món Hoa, fast food, giá hầu như rất phải chăng.

Điều hòa lạnh khủng khiếp, hai hàm răng va vào nhau cầm cập. Tôi bỗng thèm ăn gì đó cho ấm người. Chúng tôi dừng lại trước một quầy bán cơm kèm soup Thái và trứng chiên đánh bông xù. Tôi chọn soup chay chua cay còn anh chọn soup thịt rau củ. Hai đứa húp xì xụp say sưa và ngon lành. Người tôi dần ấm lên và tỉnh táo trở lại.

 

Bữa ăn “cứu sống” tôi

 

9h tối, chúng tôi đáp cánh sân bay Chiang Mai. Trong lúc ngồi đợi taxi, tôi gọi cho hostel báo chúng tôi đã đến. Một giọng đàn ông nhỏ nhẹ phía đầu dây. Tài xế thả chúng tôi trong một con đường nhỏ cuối khu phố Nimman thời thượng. Đón chúng tôi là một anh chàng nhỏ người và nhanh nhẹn. Anh nói với chúng tôi bằng chất giọng Anh – Thái đặc trưng. Anh giới thiệu quầy check in, phòng ăn sáng rồi dẫn chúng tôi lên lầu 2. Căn phòng nhỏ xinh với một góc tường sơn màu xanh dương mát mắt. Nhà vệ sinh chung nằm phía ngoài sạch sẽ tinh tươm. Hài lòng với chỗ ngả lưng mấy ngày tới, chúng tôi cảm ơn rồi chào anh. Tôi ngả lưng trên cái giường nhỏ xinh. Trời ơi êm quá.

 

***

 

Thành phố nghệ thuật

Cái giường êm ái thêm bộ chăn ra cotton mịn như nhung khiến tôi không muốn rời. Hôm nay chúng tôi sẽ thuê xe máy dạo vòng quanh thành phố, rồi chiều mai sẽ tham gia lễ hội mong chờ nhất trong năm. Chủ nhà thật chu đáo. Bánh mì, mứt, trái cây, trà, cà phê, nước lọc miễn phí đã có sẵn ở phòng ăn. Nước lọc đựng trong những chai nhựa một lít xếp ngay ngắn vào két. Khách trả chai về két sau khi dùng hết nước, những két nước sau khi đầy chai rỗng sẽ được trả về nơi thu đổi. Tôi thật khâm phục cách người dân và doanh nghiệp nơi đây, kinh doanh nhưng vẫn giữ sự tôn trọng môi trường. Điều này góp phần giảm số lượng chai nhựa một lần, đồng thời nhắc nhở người dân và du khách về ý thức, hành động với môi trường và thiên nhiên.

– Xin lỗi, hết xe rồi.

Anh chàng nhỏ người của hostel giúp chúng tôi check xe máy. Thật không may, do gần dịp lễ nên không còn chiếc nào. Chúng tôi đi bộ qua phía bên kia phố, theo chỉ dẫn của google đến Mango Bike Rental.

– Chúng tôi chỉ còn chiếc này.

Bạn gái trẻ chỉ vào một chiếc Wave màu đỏ cũ kỹ với cái rổ màu đen trước xe. Trông thật cổ điển.

– 200B, 24 hours – Bạn ấy nói tiếp.

Chúng tôi gật đầu cái rụp. Lúc này mà thuê được xe là mừng lắm rồi.

Chiếc xe cổ điển đồng hành cùng hai đứa

Đường rộng rãi và thông thoáng, hai đứa chạy một lèo qua quán café Baristro at Ping River. Sông trôi êm đềm, cỏ lau đung đưa trong gió. Mấy bạn trẻ đợi chờ chụp hình ở chiếc bàn view sông nổi tiếng. Anh và tôi ngồi nhâm nhi ly nước, thả hồn lãng đãng xuống phía bờ sông. Thỉnh thoảng có chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi ngang khiến khung cảnh lúc ấy càng thơ hơn bao giờ hết.

Ngắm nhìn dòng sông Ping

Rời Baristro, chúng tôi ghé khu làng nghệ thuật Baan Kang Wat thưởng thức cái nghệ của con người Chiang Mai, ghé ngôi chùa cổ 700 tuổi Wat Umong, rồi dạo chơi ăn tối ở khu phố Tây One Nimman. Phải nói, mọi ngóc ngách, mọi con đường, mọi địa điểm đều minh chứng tâm hồn của con người Chiang Mai rất nghệ. Họ đem cái nghệ vào cuộc sống một cách thật tinh tế, cứ như thể đó vốn là bản chất của họ, thứ mà họ chẳng cần phải thể hiện gì thêm.

 

***

Tâm hồn nghệ sĩ

Chiều nay chúng tôi sẽ dự lễ Yee Peng trên đồi Doi Saket. Vé cũng đã mua sẵn cách đây vài tháng. Tranh thủ chút thời gian trống buổi sáng, chúng tôi ghé qua Naenna Studio, thăm workshop nhỏ xinh trong lòng vùng đất Chiang Mai đầy nghệ thuật. Naenna nằm phía tây bắc của thành phố, trong khu ngoại ô bình dị và an nhiên. Patricia, một người phụ nữ gốc Âu tầm 60, cao gầy mảnh khảnh. Chúng tôi gặp bà trong khuôn viên khu vườn nhỏ xanh rợp mát bóng cây, khi bà đang hướng dẫn 2 vị khách tham quan khác.

– Tôi đã ở Chiang Mai hơn 35 năm rồi – Patricia chia sẻ với tôi khi tôi hỏi bà đã ở Chiang Mai bao lâu.

– Ồ vậy là bà yêu vùng đất này lắm nhỉ.

– Tất nhiên rồi. Chồng tôi là người Thái mà. – Bà nói đầy tự hào

Rồi bà chỉ cho chúng tôi, những sợi vải được nhuộm thủ công bằng màu nhuộm tự nhiên, đang được phơi vắt vẻo trên những thanh cây ở một góc vườn. Mang trong mình niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật sợi dệt và nhuộm vải thủ công từ lá cây, bà yêu vùng đất và con người Chiang Mai nhiều lắm. Đối với bà, việc bảo tồn tính truyền thống của dệt may thủ công, cùng thuốc nhuộm tự nhiên là điều thực sự cần thiết, để giữ gìn văn hóa và môi trường nơi đây. Bà kết hôn với người chồng Thái và hiện tại đang cùng con gái quản lý gallery.

Patricia (áo xanh dương, mũ cam) đang cùng các nhân viên

Căn nhà triển lãm các sản phẩm thủ công, nằm lọt thỏm yên bình trong một con hẻm đất mộc mạc, cây lá xanh mát, chim hót líu lo. Phía trước sân, những người thợ địa phương, người tuốt lá cây, người gom lá vào một chiếc sọt lớn, người khiêng những chiếc sọt ra phía sau nhà. Bà chỉ cho chúng tôi những nồi màu nhuộm tự nhiên sau khi đã nấu. Từ màu lá xanh lục nay trở thành màu xanh dương đậm ngắt như màu mực bơm bút thuở ấu thơ.

Những sợi dệt đã nhuộm màu còn thô sơ, nằm vắt lên cây sào tre để phơi khô trước khi đem dệt. Trước căn nhà là khung dệt kiểu truyền thống. Bên trong căn nhà, phòng gallery trưng bày các sản phẩm thủ công hoàn chỉnh. Chúng tôi ngạc nhiên thích thú, xuýt xoa trầm trồ. Chợt bắt gặp phía bên kia kệ trưng bày là tấm ảnh cả gia đình Patricia. Người phụ nữ ấy cười thật rạng rỡ bên chồng trong trang phục truyền thống cùng hai cô con gái thật hạnh phúc. Tôi thầm khâm phục và cảm ơn bà, người phụ nữ có thể biến những điều đơn giản trở nên phi thường.

 

_Trích nhật ký hành trình Chiang Mai bình yên

Comments

    1. Post
      Author
  1. Pingback: Giấc mơ cổ tích – Ký sự Chiang Mai P2 – The Free Soul Corner

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *